Hôm sau Hạ Đề hình tới tạ Ơn Tây Môn Khánh đoạn nói:
- Quan anh đối với tôi thật có ơn cứu mệnh, tôi thật được nhờ quan anh nhiều lắm, chỉ còn lo là không biết chuyện chúng
mình chừng nào được giải quyết xong.
Tây Môn Khánh cười:
- Xin quan anh cứ yên tâm, tôi với quan anh có phạm lỗi gì lớn đâu. Thái sư sẽ lo cho chúng ta.
Nói xong sai gia nhân bày dọn bàn tiệc, hai người ăn uống tới chiều.
Về phần Tăng Ngự sử, thấy văn thư của mình gửi đi đã lâu mà không nghe tin tức gì thì biết là hai viên tham quan để
chạy chọt được, trong lòng giận lắm. Lại nghe Thái sư điều trần nhiều việc, toàn là nhằm mục đích bóc lột dân gian, bèn
lên đường về kinh, viết một tờ điều trần, trong đó có những câu như:Thần trộm nghĩ tiền tài trong thiên hạ quý ở sự lưu
thông, đem mồ hôi xương máu của dân tụ về kinh sư thì không phải là chính trị hay, việc đúc tiên mới chỉ gây tệ hại,
việc năm giữ ngành muối chỉ là bóc lột dân..." Thái Kinh được đọc tờ điều trần dó, giận lắm, tâu với vua là Tăng Ngự sử
khinh mạn cuồng ngôn, ngăn trở quốc sách giáng xuống làm Tri châu Khánh Châu thuộc Thiểm Tây. Viên Tuần án Ngự sử ở
Thiểm Tây lại là anh vợ của Đại học sĩ Thái Du, tên là Tống Hàn. Thái sư ngầm ra lệnh cho Tống Hàn tìm cách hãm hại
Tăng Tri châu.
Trong khi đó Tây Môn Khánh sai Hàn Đạo Quốc cùng cháu Kiều Đại hộ là Thôi Bản tới Cao Dương Quan gặp gỡ viên chức họ
Hàn của Hộ bộ để lo việc làm ăn kiếm lời, đồng thời sai Lai Bảo dò hỏi tin tức Thái Trạng nguyên. Một hôm Lai Bảo dò
hỏi, biết là Thái Trạng nguyên cũng được làm Tuần án Ngự sử, hiện đi cùng thuyền với Tống Ngự sử tới địa phận phủ Đông
Xương, liền về nói ngay với chủ. Tây Môn Khánh bèn cùng Hạ Đề hình đem quân hầu đày tớ ra khỏi thành năm mươi dặm, đón
tiếp tại Tân Hà khẩu rồi xuống thuyền bái kiến mời cả Tống Ngự sử tới huyện Thanh Hà. Thái Ngự sử cười bảo:
- Quan ngự sử đây biết rồi, thế nào cũng tới nhà. Sau đó thì Tri phủ họ Hồ đem đủ mặt viên chức trong phủ, trong đó có
Chu Thủ bị, Kinh Đô giám, Trương Đoàn luyện, cả một đoàn người ngựa chiêng trống rùm trời. Hai viên Ngự sử được đón
rước trọng thể về Án sát viện của phủ Đông Bình, các quan lớn nhỏ lần lượt tới lạy chào. Sau đó là tiệc tùng.
Hôm sau Thái Ngự sử nói với Tống Ngự sử rằng:
- Tại huyện Thanh Hà đệ có một người quen biết, đó là Tây Môn Thiên hộ, thuộc dòng họ lớn, tính tình rất dễ chịu, nhà
giàu ức vạn mà rất hiếu khách, lại cũng là môn hạ của Thái lão gia, tôi cũng đang định tới nhà thăm đây.
Tống Ngự sử hỏi:
- Viên Thiên hộ này hiện giữ chức vụ gì?
Thái Ngự sử đáp:
- Hiện đang là Đề hình Thiên hộ, hôm qua cũng có bái kiến niên huynh rồi mà.
Tống Ngự sử lại hỏi:
- À có phải là Tây Môn Thiên hộ này có thân thích gì với Địch Quản gia không?
Thái Ngự sử đáp:
- Chính vậy, hiện Tây Môn Thiên hộ đang chờ ở ngoài để mời niên huynh cùng tôi tới nhà, chẳng hay tôn ý niên huynh thế
nào?
Tống Ngự sử hơi ngần ngại:
- Đệ mới nhậm chức nơi này, tới nhà Tây Môn Thiên hộ sợ không tiện.
Thái Ngự sử bảo:
- Niên huynh cẩn thận quá, có gì mà ngại, vì nể mặt Địch gia, đệ và niên huynh nên tới đó một chút, thiết tưởng cũng
chẳng hại gì.
Nói xong dặn gia nhân quân hầu sửa soạn kiệu, đồng thời sai ra báo cho Tây Môn Khánh biết. Tây Môn Khánh cùng Bôn Tứ và
Lai Bảo vội phi ngựa về nhà trước sửa soạn tiệc tùng khoản đãi, gọi ban tuồng, dàn nhạc và các ca nữ.
Lát sau Tống Ngự sử chỉ đem theo vài quân hầu và gia nhân thân tín, rồi cùng Thái Ngự sử ngồi trên hai cỗ kiệu lớn, che
rèm mà tới nhà Tây Môn Khánh. Vậy mà cả phủ Đông Bình và huyện Thanh Hà cũng ầm ỹ dư luận bàn tán rằng quan Tuần án Ngự
sử là chỗ quen biết với Tây Môn Thiên hộ, đang cùng Thái Trạng nguyên tới nhà dùng tiệc. Bọn Chu Thủ bị, Trương Đoàn
luyện và Kinh Đô giám hoảng lên, vội thống lãnh các viên chức và lính tráng tới cổng nhà Tây Môn Khánh để nghênh đón.
Tây Môn Khánh mũ mãng cân đai, ra tận ngoài đường nghênh tiếp. Kiệu của hai viên ngự sử vừa tới cổng thì dàn nhạc tấu
lên vang lừng. Tây Môn Khánh theo kiệu đến thềm đại sảnh, hai viên ngự sử bước xuống, được mời lên đại sảnh. Nơi đây
trang hoàng rực rỡ, mành tương cuốn cao, bình phong la liệt, giữa đại sảnh là hai bàn tiệc bát tiên, mọi thứ đều tề
chỉnh sẵn sàng. Hai bên chủ khách thi lễ rồi ngồi xuống. Thái Ngự sử sai gia nhân đem lễ vật tặng Tây Môn Khánh, phần
lớn các lễ vật là đồ văn phòng tứ bảo. Tống Ngự sử thì chỉ có tấm thiếp hồng, trên ghi hàng chữ "Thị sinh Tống Kiều
Niên kính bái".
Chủ khách an vị, Tống Ngự sử nói:
- Chúng tôi nghe danh Thiên hộ đã lâu, nay may mắn diện kiến, chỉ sợ quấy quả quá nhiều. Nếu hôm nay không có Thái niên
huynh đây thì làm sao tôi được hân hạnh diện kiến tôn nhan.
Tây Môn Khánh thấy Tống Ngự sử ăn nói hạ mình quá, bèn sợ hãi đứng dậy vái một vái mà thưa:
- Tiểu nhân đây chỉ là một chức võ quan nhỏ, bổn phận là phải hầu hạ đại quan, nay nhờ phúc tổ tiên mà đại quan giáng
lâm đến nơi nhà tranh vách lá này, chính là tiểu nhân có phúc lớn. Nói xong lại cúi gập người mà vái. Tống Ngự sử cũng
đứng dậy vái lại. Sau mấy tuần trà, tiệc rượu bắt đầu, dàn nhạc tấu lên những khúc du dương, Tây Môn Khánh đích thân
rót rượu mời khách quý.
Đám chức việc quân hầu và gia nhân theo hai vị khách đều được mời vào khoản đãi tại nhà ngang.
Bữa tiệc tràn ngập rượu quý và các sơn hào hải vị. Nhưng Tống Ngự sử là người Nam Xương thuộc Giang Tây, tính tình nóng
nẩy, không ngồi được lâu, do đó chỉ lát sau đã đứng dậy định cáo từ. Tây Môn Khánh hoảng lên vái dài mà giữ. Thái Ngự
sử cũng nói:
- Hôm nay niên huynh cũng nhàn hạ vô sự, sao không nán lại một lúc nữa, về làm gì sớm vậy?
Tống Ngự sử nói:
- Niên huynh có thể ngồi lại, nhưng tôi phải ra Giám sát viện để lo thu xếp công việc, mới nhậm chức cho nên công việc
còn bề bộn lắm.
Tây Môn Khánh biết Tống Ngự sử e ngại việc giao du, không thể lưu giữ được bèn sai gia nhân lấy một cái quả lớn, giả
danh là đồ biếu ăn, nhưng sự thật là để tặng đồ quý. Trong cái quả dành cho Tống Ngự sử có toàn những bình rượu bằng
bạc nạm vàng, những chén đĩa bằng bạc, những đôi đũa ngà bịt vàng, kể tới gần hai chục loại như vậy. Thái Ngự sử cũng
được tặng y như vậy.
Gia nhân soạn xong, đem tới cho Tây Môn Khánh coi. Tây Môn Khánh mời Tống Ngự sử coi.'Tống Ngự sử vừa nhìn quả đựng lễ
vật vừa nhìn Thái Ngự sử rồi nói:
- Quan nhân cho nhiều quá như thế này, tôi đâu dám nhận. Thái Ngự sừ nói:
- Niên huynh là khách quý của quan nhân đây, nhận lễ vật của chủ nhà là chuyện phải, còn tôi mới là người không dám
nhận.
Tây Môn Khánh cúi mình thưa:
- Một chút lễ mọn, có gì đáng để nhị vị đại quan phải ngại ngần, xin nhận giùm để chúng tôi khỏi phải lo sợ.
Hai người từ chối lấy lệ thêm vài câu nữa rồi sai gia nhân thâu nhận lễ vật. Tống Ngự sử đứng dậy vái tạ mà nói:
- Hôm nay mới là lần sơ kiến mà đã được hậu đãi quá như thế này, thật là quấy quả qua nhân lắm lắm, ơn đó chúng tôi
không bao giờ quên, chỉ sợ là không có dịp báo đáp mà thôi.
Đoạn quay sang bảo Thái Ngự sử:
- Niên huynh nên nán lại, để tôi được cáo biệt.
Nói xong vái chào mà bưóc ra. Tây Môn Khánh muốn thân tiễn ra đường nhưng Tống Ngự sử nhất định không chịu, chỉ lên
kiệu rồi xin về ngay. Tây Môn Khánh trở lên đại sảnh thù tiếp Thái Ngự sử, rồi sai bày một tiệc khác tại phòng nhỏ
trong hoa viên. Xong xuôi, Tây Môn Khánh mời khách sang tiệc mới. Thái Ngự sử nói:
- Cho các ban tuồng ban nhạc về đi, chỉ lưu lại mấy ca công thôi.
Tây Môn Khánh làm theo lời ngay rồi tiếp tục mời khách ăn uống. Thái Ngự sử nói:
- Hôm nay là tôi chỉ theo Tống niên huynh tới đây thôi, quan nhân cho nhiều thứ quá, biết lấy gì báo đáp?
Tây Môn Khánh cười sung sướng:
- Mấy vật mọn đó có đáng gì, chỉ sợ đại quan chê mà thôi.
Lát sau lại hỏi:
- Chẳng hay tôn hiệu của Tống công là gì?
Thái Ngự sử đáp:
- Tống niên huynh hiệu là Tùng Nguyên. Hôm nay tôi phải vật nài mãi mới mời đi được đó, đáng lẽ là Tống niên huynh giữ
ý, nhất định không chịu đến. Ấy cũng nhờ Tống niên huynh với tôi là chỗ thân giao, vả lại cũng biết quan nhân là chỗ
thân thích của Địch gia nên mới chịu đến.
Tây Môn Khánh nói:
- Chắc Địch gia cũng nói giùm chúng tôi vài câu. Tôi xem Tống công có vẻ khó khăn nóng nảy lắm.
Thái Ngự sử nói:
- Tống niên huynh tuy là người Giang Nam nhưng cũng không nóng nảy chấp nhất lắm đâu, tính tình tương đối dễ chịu, tại
đây là lần sơ kiến đó thôi, chứ thật ra thì cũng... nghĩa là dễ chịu lắm...
Nói xong cười ha hả. Tây Môn Khánh cũng cười hỏi:
- Chừng nào thì đại quan khởi hành? Hôm nay có về thuyền chăng? Thái Ngự sử đáp:
- Sáng sớm mai là tôi phải lên đường rồi.
Tây Môn Khánh nói:
- Nếu đại quan không chê thì xin ở lại nơi chật hẹp này đêm nay, sáng mai tôi sẽ xin tiễn hành.
Thái Ngự sử cười:
- Lại làm phiền quan nhân thêm nữa rồi.
Đoạn quay lại bảo gia nhân:
- Bay ra ngoại thành hết đi, sáng sớm mai lại rước ta.
Đám gia nhân quân hầu vâng lời đi ngay, chỉ có hai gia nhân thân tín ở lại hầu. Tây Môn Khánh thấy gia nhân của Thái
Ngự sử đi hết, bèn gọi Đại An ra ghé tai dặn nhỏ:
- Ngươi đi gọi ngay Đổng Kiều và Ngọc Xuyến lại đây, bảo ngồi kiệu theo cổng sau mà vào, đừng cho ai biết.
Đại An vâng lời đi ngay. Tây Môn Khánh tiếp tục rót rượu mời khách. Mấy ca công tiếp tục đàn hát.
Tây Môn Khánh hỏi - Lần trước đại quan về nhà, sau đó bao lâu thì trở lại kinh, lệnh đường lão phu nhân chắc cũng khang
kiện?
Thái Ngụ sử đáp:
- Đa tạ quan nhân, lão mẫu tôi vẫn được bình an. Tôi ở nhà được ít lâu về tới kinh chẳng may bị mấy lão Ngự sử già đàn
hặc những chuyện vu vơ, anh em đồng khóa chúng tôi gồm mười bốn người bị đưa về Sử quán rồi sau đó tất cả đều phải làm
ngoại quan, tôi thì làm chức Tuần Diêm, còn Tống niên huynh thì về đây nhậm chức Tuần án. Tống niên huynh đây cũng là
môn hạ của Thái sư.
Tây Môn Khánh hỏi:
- Còn An Tiến sĩ thì bây giờ làm gì?
Thái Ngự sử đáp:
- An Phượng Sơn thì bây giờ thăng chức Công bộ Chủ sự.
Tây Môn Khánh gọi ca công bảo đàn hát cho Thái Ngự sử nghe. Lát sau Đại An thập thò ở ngoài, Tây Môn Khánh gọi vào, Đại
An ghé tai chủ nói nhỏ:
- Đổng Kiều và Ngọc Xuyến đã dùng kiệu theo cổng sau mà vào hiện đang chờ trong phòng Đại nương.
Tây Môn Khánh bảo:
- Cho đám phu kiệu về đi, đừng bảo chờ làm gì.
Đại An thưa:
- Cho họ về cả rồi.
Tây Môn Khánh xin phép Thái Ngự sử để vào phòng Nguyệt nương. Hai ca nữ lạy chào. Tây Môn Khánh bảo:
- Hôm nay đặc biệt mời hai nàng tới đây là để nhờ hai nàng hát cho Thái Trạng nguyên nghe, Thái Trạng nguyên hiện làm
chức Tuần Diêm Ngự sử, hai nàng cố gắng trổ tài tất sẽ trọng thưởng.
Ngọc Xuyến cười:
- Gia gia khỏi cần dặn, chĩng tôi biết cả rồi.
Tây Môn Khánh nói đùa:
- Thái Ngự sử vốn người miền Nam, hơi nóng nảy một chút, các nàng đừng sợ đấy nhé!
Đổng Kiều cười:
- Khó tới đâu chúng tôi cũng chiều được hết.
Tây Môn Khánh mỉm cười bước ra, tới ngoài thì gặp Kính Tế và Lai Bảo từ ngoài đi vào, tay cầm một tấm thiếp nói:
- Kiều thân gia dặn là nhân dịp có Thái Ngự sử ở đây, gia gia thưa chuyện làm ăn luôn đi, kẻo sáng mai vội vàng rồi
quên, cậu Kính Tế đã viết sẵn tên tuổi của hai đứa tôi đây rồi.
Tây Môn Khánh bảo:
- Theo ta.
Lai Bảo theo vào hoa viên, đứng chờ ngoài phòng khách. Tây Môn Khánh tiếp tục rót rượu mời Thái Ngự sử, lát sau mới mở
lời:
- Tiểu nhân có một chuyện nhỏ, nhưng cứ sợ, không dám nói. Thái Ngự sử bảo:
- Quan nhân có chuyện gì, cứ nói, nếu không quá sức tôi thì chẳng bao giờ tôi dám từ nan.
Tây Môn Khánh nói:
- Thân gia của chúng tôi từ năm ngoái lo việc cung cấp lương thực, nay xin đại quan giúp đỡ về việc muối ở Dương Châu,
có tên tuổi của các gia nhân đây.
Nói xong đưa tấm thiếp ra. Thái Ngự sử cầm tấm thiếp, thấy ghi tên Lai Bảo và Thôi Bản, nghề nghiệp là chế tạo và buôn
bán muối, bèn cười:
- Tưởng chuyện gì, chứ chuyện này có khó gì đâu. Tây Môn Khánh gọi Lai Bảo vào. Lai Bảo bước tới mặt Thái Ngự sử Sụp
lạy Thái Ngự sử dặn:
- Khi ta tới Dương Châu thì tới án sát viện gặp ta, ta sẽ để cho người được sớm hơn những thương gia khác một
tháng.
Tây Môn Khánh đỡ lời:
- Đa tạ đại quan thương giùm, nhưng chỉ xin mười ngày là đủ.
Nói xong chủ tớ lại lạy tạ. Lai Bảo lui ra, Tây Môn Khánh rót rượu mời, các ca công lại đàn hát. Thái Ngự sử bỏ tấm
thiếp vào tay áo.
Tới lúc trời chạng vạng, Thái Ngự sử nói:
- Quấy quả quan nhân suốt sáng tôi giờ, tôi không uống thêm được nữa đâu. Đám gia nhân định đốt đèn, nhưng Tây Môn
Khánh bảo:
- Đừng thắp đèn vội.
Đoạn quay sang Thái Ngự sử:
- Thỉnh đại quan vào trong nhà thay áo cho khoẻ.
Nói xong dẫn Thái Ngự sử ra ngoài hoa viên thăm viếng các cảnh trí rồi tới hiên Phỉ Thúy, nơi đây đèn đuốc sáng trưng,
tiệc mới đã dọn, hai ca nữ trang điểm cực kỳ lộng lẫy bước ra thềm sụp lạy bốn lạy.
Thái Ngự sử ngạc nhiên vừa hồi hộp vui mừng, đứng khựng lại mà bảo:
- Quan nhân yêu quý tôi tới mức này hay sao? E rằng tôi không xứng đáng.
Tây Môn Khánh cười:
- Lần này đại quan đi chơi, nào có khác cuộc đi chơi Đông Sơn thuở trước.
Thái Ngự sử cười:
- Nhưng tôi không có cái tài của An Thạch, còn đại quan thì chẳng khác gì Vương Hữu Quân.
Nói xong nắm tay hai ca nữ mà bước vào. Bên trong trang trí cực thanh nhã, có cả một án thư với văn phòng tứ bảo. Thái
Ngự sử thấy vậy tự nhiên cao hứng muốn làm thơ tặng. Tây Môn Khánh vội sai Thư Đồng lấy nghiên mài mực rồi lấy giấy cẩm
tiên ra để trên án thư. Thái Ngự sử bước tới cầm bút viết ngay một bài thơ, nét chữ như rồng như phượng:
Không đến nhà chơi đã nửa niên,.
Nơi này văn vật vẫn y nguyên.
Hoa thơm cỏ biếc thêm lưu luyến,.
Gió mát trăng trong hết não phiền..
Rượu đã tràn say chung rượu quý,.
Thơ còn vương vân ý thơ tiên.
Biệt ly lòng những bao buồn nhớ,.
Biết đến ngày nao nối cựu duyên.
Viết xong buông bút đứng dậy. Tây Môn Khánh bước tới đọc, khen tặng không hết lời rồi sai Thư Đồng dán lên tường để
khách khứa tới thưởng lãm. Thái Ngự sử trở về chỗ ngồi rồi hỏi hai ca nữ:
- Hai nàng tên gì?
Đổng Kiều thưa:
- Tôi họ Đổng, tên Kiều, chị bạn đây họ Hàn, tên Ngọc Xuyến.
Thái Ngự sử lại hỏi:
- Hai nàng có tên hiệu không?
Đổng Kiều đáp:
- Chúng tôi làm nghề ca xướng thấp hèn, làm gì có tên hiệu.
Thái Ngự sử bảo:
- Hai nàng chớ quá khiêm nhường, cứ nói ta nghe.
Hỏi tới ba bốn lần, Ngọc Xuyến mới đáp:
Tiểu nhân hiệu là Ngọc Khanh.
Đổng Kiều nói tiếp:
- Tiểu nhân hiệu là Vi Tiên.
Thái Ngự sử khen hiệu Vi Tiên là hay, rồi bảo Thư Đồng đem bàn cờ tới, cùng Đổng Kiều đánh cờ.
Tây Môn Khánh ngồi bên coi. Ngọc Xuyến chuốc rượu bằng chén vàng. Còn Thư Đồng thì hát. Xong một ván cờ, Đồng Kiều đứng
dậy rót rượu dâng Thái Ngự sử, Ngọc Xuyến cũng chuốc rượu cho Tây Môn Khánh. Cứ sau một ván cờ, lại tới lượt chuốc
rượu. Mấy ván qua đi, Thái Ngụ cử bảo:
- Quan nhân à, tôi không uống nổi nữa, xin ra ngoài cho khoan khoái một chút.
Nói xong bước ra hoa viên, đứng dưới mấy giàn hoa. Lúc đó là vào trung tuần tháng tư, trăng sáng vừa lên. Tây Môn Khánh
nói: